Như thường lệ, tôi nổ máy chiếc xe cũ kỹ, men theo con đường quen thuộc để đến quán cà phê đầu ngõ. Con đường Nguyễn Thị Rư vắng ngắt, lặng lẽ như thể cả thời gian cũng bỏ quên nơi này. Bao năm trôi qua, nó vẫn thế, không thêm, không bớt, chỉ già nua đi trong im lặng.
Bên mép đường, ngôi trường cấp hai bỏ hoang hiện ra. Những bức tường loang lổ như da thịt bị bỏng, chiếc cổng sắt gỉ sét nặng nề khép hờ, dường như chỉ cần một cái chạm khẽ cũng sẽ rệu rã đổ sụp. Tôi khẽ giảm ga. Ngày xưa, tôi từng học ở đây. Đó từng là niềm tự hào của cả thị trấn Củ Chi, nhưng rồi sau một lần sáp nhập, nó dần bị bỏ mặc, nằm đó như một vết sẹo không bao giờ lành trong ký ức tôi.
Mặc cho ngôi trường đã chết lặng, con đường này vẫn còn những quán nhỏ lặng lẽ mưu sinh. Ngày trước, họ cười nói nhờ lũ học trò ghé mua quà vặt sau giờ tan học. Giờ chẳng còn học trò nào nữa, nhưng quán xá vẫn chưa chịu biến mất. Những chiếc ghế nhựa bạc màu, những quầy hàng loang lổ, như những con người già cỗi, cố níu lấy sự tồn tại của mình.
Tôi thoáng thấy mình trong họ. Khi đã quá quen với một chốn, dù nó có trở thành hoang tàn, người ta vẫn ngồi đó, chờ một phép màu sẽ không bao giờ xảy đến. Giống như tôi, vẫn chạy ngang qua con đường này mỗi sáng, vẫn nhìn ngôi trường cũ với cảm giác nghẹn ngào. Có những chỗ trong đời, người ta không thật sự sống ở đó nữa, nhưng cũng chẳng bao giờ dứt ra nổi.
